KỷYếu



Phải chăng đời người là toàn thể của những kỷ niệm để mang xuống tuyền đài ?
Vì, khi chúng ta chết đi, không mang theo người yêu dấu được, chúng ta bỏ lại
 địa vị, danh vọng, bạc vàng châu báu, và của cải một đời chắc chiu dành dụm.
Ta bỏ lại tất cả. Ta mang theo kỷ niệm một đời người !

Kỷ niệm về trái cấm là một điều gì xa xôi nhất trong trí nhớ của chúng ta
 cũng như trí nhớ của nhân loại, là tình yêu bắt đầu bằng sự cám dỗ tuyệt vời 
nhưng bi tráng. Kỷ niệm tuổi thơ về nơi chốn thần tiên như một câu chuyện cổ tích. 
Và kỷ niệm về những năm tháng mài đủng quần trên ghế nhà trường, cùng học, cùng chơi
với các bạn cùng trang lứa, ôi đẹp biết bao, ôi dễ thương làm sao, đời nào có được lần hai nữa? 

Sau nổi buồn là nổi buồn, sau cuộc vui cũng là nổi buồn.
Phải chăng đời người với nổi buồn dài và niềm vui đột xuất?
Còn lại kỷ niệm hồng,
Ôi kỷ niệm hồng ! Kỷ niệm hồng nuôi dưỡng đời sống chúng ta.



a




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét